Thế là mùa thu cũng đã qua, gửi lại những chiếc lá vàng khẽ khàng nhẹ rơi trong gió. Hơi lạnh đã mang mùa đông về với tất cả nhân gian, gõ nhịp lên từng khung cửa, mơn man lên từng nhành cây, ngọn cỏ.
Cảnh vật khắp nơi bao trùm một màu khói sương lãng
đãng. Những vạt nắng không còn rực vàng nữa mà chỉ còn là những tia sáng
hắt hiu, phai nhạt trong chiều. Những cơn gió mặc sức đi hoang, tràn về
mọi nẻo, tràn vào cả trái tim những ai đang cô lẻ.
Mùa đông thường gợi cho ta nỗi buồn, một nỗi buồn vu
vơ không rõ là từ đâu nữa, chỉ thấy lòng chùng xuống, lắng lại. Ta thấy
rõ hơn những mảnh đời co ro, lặng lẽ dẫu cuộc mưu sinh vẫn khiến họ ngày
đêm xuôi ngược. Cậu bé đánh giày vẫn lang thang trên phố. Mấy bác xích
lô già vẫn ngồi đó, ở góc ngã tư hàn huyên những khi vắng khách. Cô bé
bán vé số vẫn tìm về góc ghế đá thân quen mỗi khi đêm về, khác chăng là
phủ thêm chiếc chăn cũ nát dường như nhặt ở đâu đó.
Đôi khi, chỉ thấy trong mắt họ một nét buồn xa xăm,
lặng nhìn mưa rơi. Chắc họ đang nghĩ về quê hương, nơi có những người
thân yêu rồi mơ cảnh sum vầy yên ấm. Mà cũng không rõ họ có còn quê
hương, còn người thân không nữa. Chợt chạnh lòng thương cho những kiếp
tha hương nơi đất khách quê người.
Đông vẫn vậy, chỉ gió mùa về là thêm se thắt, thoáng
chút buồn cho ngày tháng cũ đã xa. Ngày bình yên trôi qua bao mùa giông
bão, ký ức về thuở tuổi mộng trong ta dường như vừa mới ngày hôm qua
trong vắt: bạn bè, thầy cô, trường lớp... những khi đông về với biết bao
kỷ niệm dấu yêu. Nhớ những lúc đến trường trong cái lạnh đầu mùa với
bàn tay tê cóng, mình tụm 5 tụm 3 cho gần nhau thêm hơi ấm.
Nhưng cuộc đời
vẫn có những chia xa, dẫu chẳng phải tình yêu ta không đủ lớn. Hẹn ước
xưa chỉ còn là kỷ niệm.
Đông bên mẹ êm đềm thưở ấu thơ, gió heo may về mẹ đan
thêm áo ấm, ấp ủ, chở che lòng khuya sớm những buồn vui. Dẫu tháng năm
trôi cuộc đời bao dâu bể, mẹ vẫn lặng thầm dõi theo bước con đi, như
ngày thơ bé mẹ dắt con những bước đầu đời.
Rồi đông cũng mang về cho ta mùa Giáng sinh lung linh
sắc màu, nhạc mừng hoan ca, chuông ngân rộn rã. Mùa của lòng người hướng
về nhau, gột rửa lòng mình tìm bình an trong tình thương bao la của
Chúa. Mùa ngọt ngào của những đôi lứa yêu nhau lắng nghe lòng mình tương
tư, xao xuyến. Mùa đắm say bên nhau, trao nhau tình nồng ấm, đón chờ
mùa cưới, mùa xuân đến trong niềm hân hoan hạnh phúc.
Đông dẫu có lạnh, ngày dẫu có buồn hơn thì cũng mang
cho lòng ta những cảm xúc riêng biệt mà không mùa nào trong năm có được.
Mùa khiến tim ta rung lên những nhịp tình vừa lắng sâu vừa rộn ràng,
háo hức. Ta thấy lòng mình trong lành và bình yên đến lạ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét