Tình ca mùa Thu - Mắt Thu (Ngô Thụy Miên)







Khi những hàng cây ngả dần sang mầu mới , ta biết một mùa thu bắt đầu . Khi đôi chân lặng lẽ bước đi giữa chiều vàng tiếc nuối chút tàn dư mùa cũ , đôi mắt nhìn hoang hoải phía mênh mông , ta biết mình cô đơn và biết nhớ nhung những dư âm lưu lạc . Dường như chút lắng sâu trong tâm hồn đang đối thoại với niềm đau cổ điển , để tự thốt lên thứ ngôn ngữ không lời trong tiếng gọi tìm nhau.


Trời còn làm mưa vùi trên nỗi đau
Lời ru ấy mãi cho u sầu
Bàn chân nuối tiếc thương lạc loài
Trời còn làm mây buồn qua mắt ai
Làm tan biến giấc mơ hoang đường
Rồi buồn trôi theo giòng mưa xuống



Tiếng gió lơ đễnh đâu đây , để vẫn heo may những mơ hồ lành lạnh chút rùng mình trong hồn người nhạy cảm . Trong loạn đả những âm thanh vẫn trôi về phía bất tận thời gian , lắng vào lòng người một chút hoang liêu , một chút buồn … vui … day dứt…Không gian vẫn đẹp đến không lời tỏ bày , nên chỉ biết lặng im và lắng nghe . Mặt hồ vẫn leo lẻo trong như màu mắt thiếu nữ . Nên bình yên như chưa bao giờ bình yên . Và dù một chiếc lá rơi cũng rúng động trái tim đang thổn thức của người đi một mình trong gió chiều se lạnh . Dòng sông chở mênh mông thời gian để bồi lở một tình yêu ngọt ngào mà cay đắng , để biết đau mà vẫn nhớ khôn nguôi . Con đường tình yêu , ai đó đi suốt một đời không hết . Như “ Chuyện tình yêu “ hối hả những sắc mầu loang bủa vào nền quên.



Giận hờn ngày xưa còn vương mắt em
Làn môi thắm hết ru bao chiều
Vùng ân ái chết trong mây hồng
Một lần vào thu mình đang có nhau
Hàng cây lá rớt trên mi thường
Và tay trắng đan tình với tay



Như chiếc lá vàng rơi không kịp lời giã biệt . Thảng thốt những day dứt chưa trọn một mùa xanh . Tình yêu cứ ngỡ như bất diệt , rồi một ngày chết vội trong tim . Để chỉ còn những âm ba kêu gào trong đáy hồn khép chặt , trong mắt môi khô những khi gió lùa nghe rét mướt tuổi tên . Tình yêu khô dòng nước mắt , khô lời …


Em có nhớ không một lần khi lá thu bay
Là lần em đến thăm tôi
Chung bước yêu đương hẹn hò
Em có nhớ không một lần khi gió heo mây
Mình ngồi đan giấc mơ say giận hờn sao vẫn chưa phai



Trong miên man thời gian , trong bất tận những con sóng bạc đầu trôi trên dòng khâm liệm . Đã bao giờ ta thấy bình yên . Có chăng không như những con sóng kia được tung mình hoài tưởng . Ta dấu mình bằng những mạch ngầm âm ỉ nỗi tìm nhau . Khi con tim đã hằn sâu những thuở nào yêu dấu . Khi những kỷ niệm đã khắc dấu thời gian . Thì đôi chân bước qua bạt ngàn tưởng tượng , đi qua trăm chiều suy tưởng . Vẫn hội tụ một chiều … day dứt nhớ khôn nguôi . Và có lẽ nào ta không tìm lại được , khi nỗi nhớ đang tan vào hoài niệm , như những giọt muối mặn lòng gieo sóng biển . Để biết đã vơi đầy năm tháng cũ … vì nhau.



Và để rồi....


Và rồi mùa thu về trong mắt em
Hàng cây lá úa xanh xao nhiều
Vòng tay khép kín đôi mi nồng
Chuyện mình ngày xưa đành xin lãng quên
Cuộc tình đã chết theo thu tàn
Người về đấy xin chọn giấc mơ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét