Tình ca mùa Thu - Nắng thủy tinh (Trịnh Công Sơn)







Hàng cây thẳng tắp hai bên đường như những ngọn nến dẫn "nắng đi vào trong mắt em". Từ khi nào, đôi mắt ngây tròn biếc xanh thay sắc, em cũng không biết nữa. Vu vơ quá nên trở thành khờ khạo, em chẳng giữ nổi cho mình một chút tinh khôi.



Trên mái ngói nâu sì, ngày tháng nào đã phủ mờ dấu rêu phong. Chiếc áo mùa qua úa màu tàn tạ mang màu nắng cháy khát đi về nơi nào xa khuất. Không gắt gỏng, kiêu kì, tan chảy như nắng hạ, nắng mùa thu nhè nhẹ như gió heo may, bảng lảng như màu kí ức một năm tháng nào đó đã qua.
Nắng thủy tinh - Nguồn: flickr.com
Xao xác gió, những sắc màu của nắng vẹn nguyên rồi vỡ vụn rơi rơi trong chiều thu nhàn nhạt. Nắng sáng sớm trong veo, tinh khôi như nền trời bình yên trên kia. Nắng buổi trưa cay nồng mắt phố xa lạ những bâng quơ.

Buổi chiều lại là vạt nắng quái chiều se lạnh những con đường sương giăng. Nắng thật đẹp, thật quyến rũ nhưng cũng thật mong manh, dễ vỡ.

Bất chợt, tôi nhớ tới Nắng thủy tinh - tên một ca khúc thật lạ của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.


Màu nắng hay là màu mắt em
Mùa thu mưa bay cho tay mềm
Chiều nghiêng nghiêng bóng nắng qua thềm
Rồi có hôm nào mây bay lên
Em đi trong chiều lộng gió, mắt trong xanh khoác hồn nhiên vào đời. Đôi mắt chưa vương bụi nên nhìn cuộc đời thật đẹp, thật êm. Nắng khẽ khàng xô nghiêng gió sang ngang. Màu nắng hay là màu nắng làm cho ai chuếch choáng mê say?

Mưa thu cũng nhè nhẹ khúc hát lãng đãng đưa mùa sang thu. Chút se lạnh làm những con đường hun hút trong mắt em sâu. Tay em mềm mại hái những làn mưa dịu ngọt vào lòng và khẽ hát bâng khuâng. Mưa tan, nắng gọi em về nhận mặt.

Dưới những tán lá cây nghiêng chao, bóng nắng nhạt nhòa lúc ẩn lúc hiện như bông hoa nắng lung linh. Một hôm nào đó, nắng theo gió bay về vòm trời phiêu lãng đoàn viên cùng đám mây mùa hạ lơ lửng. Bầu trời thu vời vợi trong mắt em xanh.

Xòe bàn tay, đếm... Một, hai, ba, bốn, đầu trần chân đất, em thong dong rảo bước vào đời. Nụ cười thật khẽ và thật yên. "Tuổi đời mênh mông" chào mời nơi sóng mắt em ca.
Nguồn: flickr.com

Nhưng rồi một ngày hồn nhiên phai đi khi em ra bộn bề ngược xuôi cùng "đời cơm áo":


Lùa nắng cho buồn vào tóc em
Bàn tay xanh xao đón ưu phiền
Ngày xưa sao lá thu không vàng
Và nắng chưa vào trong mắt em
Những giọt buồn tênh dần dần đi vào lòng đìu hiu. Đôi mắt đã biết ướt khi mưa còn nô đùa tí tách trên những tháng ngày gió hát. Đôi mắt đã biết mơ màng khi nắng thổi bung tóc mềm trong gió. Mắt em mọng nước làm ướt cả mùa thu mênh mang. Bàn tay em năm ngón xanh xao, hao gầy dang ra đón ưu phiền.

Vô tư, hồn nhiên đi đâu miết? Sao chỉ còn em đứng lặng tần ngần lãng đãng trong thu?

Lá thu bao giờ cũng đổ màu vàng khắp những nẻo đường xênh xang. Nhưng ngày xưa, mắt còn trong veo, môi còn nồng nàn , hồn em còn phơi phới ôm đất trời và hát khúc ca vang nên nhìn mọi thứ trải dài một màu xanh bao la.

Ngay cả chiếc lá thu vàng vọt sắp lìa cành, em cũng nhìn ra một mầm non bình minh. Còn bây giờ, nắng đưa buồn dong muộn phiền đầy lên. Mùa thu xưa lá không vàng tàn tạ nhưng mùa thu này lá gầy yếu, hư hao.
Em qua công viên bước chân âm thầm
Ngoài kia gió mây về ngàn
Cỏ cây chợt lên màu nắng
Bạc lòng em đi, muộn phiền em bước, em nghiêng mùa gọi sầu vào tim. Bước chân em âm thầm, cô lẻ giữa con đường ngập tràn xác lá. Công viên có gió, có mây, có cỏ cây, có cả màu nắng nhưng sao hiu hắt, lặng lẽ đến ngút ngàn?
 
Cỏ cây chợt lên màu nắng... - Nguồn: flickr.com

Ngoài kia, gió với mây dắt tay nhau đi về đại ngàn xanh thẳm bỏ lại bầu trời một sắc hư không. Cỏ cây không ướt mềm sương đêm nữa mà đã khoác màu nắng chạy dài những bước thong dong. Để rồi một ngày:


Em qua công viên mắt ngây tròn
Lung linh nắng thủy tinh vàng
Chợt hồn buồn dâng mênh mang
Mắt em ngây tròn, thảng thốt vì mùa đi qua nhanh quá. Em chưa kịp đặt môi hôn lên hồng trần. Em chưa kịp sống những tháng ngày đẹp nhất của cuộc đời. Tuổi đi miết, em chưa kịp viết cho mình những nốt son tươi đẹp cho khuông nhạc dang dở.

Tuổi đứt gánh giữa chừng nên giấc mơ chưa xanh đã vội ủ màu vàng phai. Tuổi hồng đã nhạt mất rồi.Còn tuổi nào cho em, cho ta nữa đâu. Đời trôi nhanh quá… Ôi! Buồn, vui chưa kịp cũ lòng nhau.

Nắng vàng vỡ tan thành từng mảnh trong suốt như thủy tinh. Màu nắng hay tuổi em đang vỡ trước dòng chảy vô thủy vô chung của thời gian? Em qua công viên, bắt gặp màu nắng đê mê để rồi vùi mình trong một hanh hao. Buồn dâng lên mênh mang nơi mi mắt. Cong veo mất rồi những tháng ngọt như kẹo.

Chiều đã đi vào vườn mắt em
Mùa thu qua tay đã bao lần
Ngàn cây thắp nến lên hai hàng
Để nắng đi vào trong mắt em
Màu nắng bây giờ trong mắt em
Bài hát kết thúc bằng một hình ảnh đẹp nhưng đầy ám ảnh: vườn mắt em."Vườn mắt em" diễm lệ, kiêu sa mời gọi nhưng cũng đầy lạnh lùng, xa cách vì "chiều đã đi vào vườn mắt em" mất rồi. Chiều sương giăng ủ bóng nắng u buồn. Hoàng hôn khuất lấp trong mắt nên màu nắng buồn bã với những sắc màu cô liêu nhạt nhoà.

Mùa thu đến rồi đi "qua tay đã bao lần" mang tuổi đời mênh mông đi về phía ngày nắng tắt. Hồn nhiên khờ khạo giờ chỉ còn là vết môi trầm cho những tháng năm nào bình yên. Em khác xưa và năm tháng cũng khác xưa. Kí ức vỡ vụn dưới thời gian rơi nghiêng.
Chợt nhớ tới câu thơ của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh:
Bao ngày tháng đi về trên mái tóc
Chỉ em là đã khác với em thôi
Màu nắng đưa mắt em sang nồng rồi mờ đi trước bao nhiêu điều đến rồi đi. Lặng lẽ trong từng hơi thở, có điều gì gợn lên sâu và dài lắm.Năm tháng đắng cay hơn nhưng năm tháng đã không ngọt ngào hơn trong mắt em.  
Hàng cây thẳng tắp hai bên đường như những ngọn nến dẫn "nắng đi vào trong mắt em". Từ khi nào, đôi mắt ngây tròn biếc xanh thay sắc, em cũng không biết nữa. Vu vơ quá nên trở thành khờ khạo, em chẳng giữ nổi cho mình một chút tinh khôi.

Năm tháng đang trôi, năm tháng đang khuất dạng, em hoảng sợ trước tiếng âm thầm của trăm năm -"Màu nắng bây giờ trong mắt em"

Có phải đời sống kia chỉ là "cõi tạm" như Trịnh ca không? Sao không tạm luôn đi, tạm trong đời sống, tạm trong vô thường, tạm cả thiên thu? Có phải càng đi nhiều bước chân ta càng mỏi mệt? Càng sống càng thấy đời này tạm bợ và buồn tênh? Niềm vui sao ít ỏi thế, chẳng thể làm đầy một nỗi ngậm ngùi xót xa.
Tuổi ta , tuổi người, tuổi nhân loại đang phai đi những sắc màu đẹp nhất. Làm thế nào để giữ đây tuổi ơi? Làm thế nào để tuổi mình không trôi qua hờ hững, năm tháng ơi?



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét